Nhiều đêm nằm suy nghĩ về em, vê tình yêu và những kỷ niệm để viết lên những dòng tâm sự này. . . anh tự hỏi: Tình yêu là gì mà nó làm cho nước mắt có thể rơi bất cứ lúc nào khi nó không còn hiện hữu trong mỗi con người nữa. Thời gian trôi thật nhanh phải không em? Cũng đã 1 năm mình chia tay nhau, 1 năm là một khoảng thời gian không dài nhưng cũng không ngắn để anh có thể dễ dàng chấp nhận và đối mặt với nó. Biết nói sao để em hiểu được những tháng ngày vừa qua anh phải trải qua, nó thật khó khăn, dường như anh đã mất đi niềm tin vào cuộc sống khi mà không có em bên cạnh. Cả ngày vẫn cười nói, vẫn vui đùa, vẫn tranh luận với mọi người nhưng không ai có thể hiểu được những thổn thức trong lòng, những nỗi buồn mà anh đang đối mặt. Chỉ khi về đêm, còn lại riêng mình với bóng tối anh đã gục đầu vào gối để khóc cho anh, cho tình yêu anh đã từng có và hơn hết là anh khóc cho chính bản thân mình. Cũng như bao người khác, anh đã từng được sống trong những giây phút hạnh phúc của tình yêu, những khoảnh khắc ấy đã tiếp thêm cho anh sức mạnh để vượt qua mọi khó khăn mà cuộc sống thử thách ý chí anh. Anh đã từng hạnh phúc rất hạnh phúc những giây phút bên em. Nhưng giờ đây niềm hạnh phúc đó không còn thuộc về anh nữa, anh hoàn toàn mất định hướng không biết tìm về nơi đâu những khi chán nản và mệt mỏi mà cuộc sống hàng ngày mang đến với anh. Tình cảm mà anh dành cho em có thể nguôi ngoai nhưng không thể hết được, bởi thời gian qua chúng ta đã có quá nhiều kỷ niệm, vui có, buồn có và cả giận hờn cũng có. Anh sẽ sống thật tốt, thật mạnh mẽ. Anh hy vọng vấp ngã trong tình cảm lần này sẽ giúp anh trưởng thành hơn. Em! Giờ anh chỉ có thể đứng từ xa theo dõi từng bước đi của em mà thôi, không có anh bên cạnh nữa em hãy nghĩ cho bản thân mình nhiều hơn em nhé! Anh biết em đối diện với thực tại cũng không dễ dàng gì nhưng anh mong cả hai chúng mình cùng cố gắng. Rồi em sẽ gặp được người tốt hơn anh rất nhiều, người ấy sẽ mang đến cho em những hạnh phúc mà anh không mang đến cho em được và anh mong người ấy sẽ yêu em nhiều như anh đã từng yêu em.Cám ơn em rất nhiều khi đã cho anh được sống trong hạnh phúc của tình yêu, trong những niềm vui mà em đã mang đến cho anh suốt tháng năm vừa qua, anh sẽ luôn trân trọng những khoảnh khắc đẹp ấy. Mãi là những kỷ niệm đẹp nhất trong lòng anh.
Sớm nay, thay vì ngủ nướng như mọi ngày, anh dậy thật sớm và một mình lang thang trên con đường quê vắng vẻ. Giấc mơ đêm qua vẫn còn ám ảnh trong tâm trí khiến cho lòng anh không khỏi cảm thấy man mác buồn. Anh khẽ rùng mình trước làn gió mang theo hơi sương buổi sớm, chẳng hiểu vì sao cái hơi lạnh bất chợt ấy càng làm cảm giác cô đơn ngày một lớn hơn ở trong lòng.
Mọi thứ cứ quay mòng ở trong đầu khiến tâm trí anh càng lúc càng trở nên hỗn loạn. Anh không muốn nghĩ ngợi gì thêm về chuyện này nữa nhưng lại chẳng biết phải làm sao để xua đuổi những ý nghĩ ấy ra khỏi đầu mình. Giá mà trên đời này có một loại thuốc khiến cho con người ta mất trí nhớ có chọn lọc thì hay biết mấy, để có thể quên hết những gì không đáng nhớ nhưng lại vẫn có thể nhớ được những điều chẳng nên quên.
Ký ức ngày ấy cứ ùa về khiến trái tim anh đau nhói.
Có người đã nói với anh rằng: “Chẳng nên để tâm tới những kẻ đã đối xử với ta không tốt, chẳng nên làm ngược lại những quy luật của tự nhiên và tạo hóa, cái gì đã qua rồi thì không nên níu giữ mà mặc kệ và để cho chúng bình lặng trôi đi”. Nhưng hỡi ôi, nói thì tưởng chừng rất đơn giản nhưng đâu phải ai cũng làm được điều ấy. Anh dám chắc rằng một trăm người vướng vào chuyện tình cảm đứt đoạn, chia lìa thì có đến chín mươi chín người không dễ gì vượt qua được. Chẳng những họ không thể để chúng trôi đi bình lặng mà thậm chí còn đào xới, khuấy động và khiến cho ký ức chẳng thể nào ngủ yên.
Dĩ nhiên, anh cũng là một trong số những người ngốc nghếch kia, cũng từng yêu, cũng từng tin và cũng từng bị người mà mình đặt trọn tin yêu phản bội. Sau cái ngày đen tối ấy chẳng những anh níu kéo và ngược lại ngoài mặt còn tỏ thái độ bất cần. Nhưng đâu có ai biết rằng có một trái tim vỡ tan ẩn phía sau gương mặt ấy. Bao khổ đau, bao đắng cay chỉ mình anh âm thầm chịu đựng. Anh đã cố tỏ ra cứng rắn chỉ vì không muốn bạn bè, người thân phải lo lắng cho mình.
Anh biết, chẳng phải tự dưng mà em lại xuất hiện trong giấc mơ đêm qua, bởi vì người ta vẫn bảo rằng nếu ban ngày trăn trở, suy nghĩ tới chuyện gì quá nhiều thì đêm đến điều ấy sẽ trở lại trong những giấc chiêm bao. Trong giấc mơ đêm qua anh thấy gương mặt em đang tươi cười rạng rỡ, nhưng trớ trêu thay khi nụ cười hạnh phúc ấy em lại trao cho một người khác chẳng phải là mình.
Anh chỉ muốn chạy tới để kéo em lại phía mình nhưng không được.
Anh chỉ biết đứng từ phía xa nhìn, rồi cố gắng chạy theo em để mà níu kéo, nhưng càng chạy thì em càng xa khuất,càng cố đuổi theo thì hình bóng em càng trở nên nhạt nhòa. Anh giật mình tỉnh giấc giữa đêm khi mà tiếng cười nói của em cùng ai kia văng vẳng bên tai như thể giỡn đùa, còn tiếng gọi của anh lại nghẹn cứng nơi cổ họng. Anh càng cố gắng thì càng không thể nào cất lên thành tiếng được và rồi chẳng hiểu sao nó lại biến thành những âm thanh nức nở. Lúc tỉnh dậy mọi ảo ảnh trong giấc mơ đều lập tức tan biến mất, duy chỉ còn lại chiếc gối ngủ ướt đầm vì nước mắt.
Bầu trời buổi sớm nay trong veo nhưng phía sau nó còn cả một ngày dài nên đâu ai biết được sẽ có mưa hay chỉ toàn là nắng. Biết đâu chừng khi nào đó bất chợt trời lại đổ một cơn mưa dài. Chẳng ai có thể biết được chính xác tương lai sẽ ra sao bởi vì trên đời này có quá nhiều chuyện tới mà không bao giờ báo trước, kể cả chuyện trời mưa hay nắng, kể cả chuyện bỗng chốc người mà ta hằng yêu dấu thay lòng.
***PS: THAO NGUYEN XANH gửi CHUYENTINH BUON.
0 comments:
Post a Comment